Chương 16

Anze ngồi xuống giáp lân cận, lo ngại hỏi, “Có cthị trấn gì sai trái sao?”

“Mọi đồ vật vẫn khôn cùng ổn.” Johann gửi ngón cái xoa xoa điểm thân lông mày bản thân, phủ nhận đáp. “Chỉ là vào mấy dịp như vậy này, tôi lại tốt lưu giữ lại chút ít chuyện cũ.”

“Âu cũng là khoảng thời hạn tốt để hoài niệm.” Anze trầm giọng gật gù.

Bạn đang xem: Betcha là gì

“Ừ.”

“Em sẽ nghĩ về về cô ấy đề xuất không?”

“Sao…?”

“Mẹ của Herbert.” Anze yên tâm phân tích và lý giải đến thắc mắc táo tợn của chính mình, các giọng nói thanh thanh không có chút gì ganh tuông tuyệt khó tính nhỏng bạn tê tưởng tượng. “Em sẽ nhớ cô ấy, đúng chứ?”

Johann cù qua chú ý fan tê không nhiều thọ, một ít tự ti lầm lỗi nhói lên trong tâm rồi lại nhìn xuống chân mình. Ông ấy nuốt nước bong bóng, trong cổ họng thốt nhiên chốc khô đi. Thở nhiều năm, Johann thừa nhận, “Phải.”

“Cô ấy là người như vậy nào?” Anze hỏi, góc nhìn vẫn ko rời bạn lũ ông lân cận. Johann ngước nhìn ông một cái cực nhọc đọc, ông ta lập tức mỉm cười dìu dịu, “Qua rất nhiều gì em nói, Mặc dù chỉ nên vài lời kể ít ỏi thôi, tôi cũng hiểu rằng em yêu cô ấy tương đối nhiều.”

Johann nghe vậy, bèn ngậm ngùi, “Người thứ nhất giúp tôi đọc được cảm giác yêu thương.”

“Cô ấy thương hiệu là gì?”

“Katalin.”

“Tôi đân oán cô ấy cũng đẹp mắt nhỏng cái thương hiệu đó.” Anze nói, rồi ngạc nhiên khi Johann rút ít vào túi áo bản thân ra một tấm hình cũ gửi mang lại ông. Ánh sáng sủa tự dây đèn Giáng Sinh yếu hèn ớt, nhưng mà Anze vẫn trông rõ được một gương mặt hơi tròn trĩnh phúc hậu với mái tóc nhiều năm sáng sủa màu, và một nụ cười rất có thể khiến người không giống chú ý vào Cảm Xúc ấm cúng. Johann gượng gập cười cợt, nói:

“Herbert tương đương bà bầu nó lắm, đúng không?”

“Phải.” Anze nhỏ nhẹ, nhìn kỹ lại bạn thanh nữ trong tnóng hình. Herbert bên cạnh độ cao ra quả thực không còn bề ngoài làm sao tương tự cha, từ bỏ mái tóc white cho đôi mắt màu sắc nchâu âu mọi thừa kế từ bỏ người mẹ.

“Cũng tuyệt mỉm cười cùng cứng đầu nlỗi cô ấy.” Johann nói thêm.

“Em cũng cứng đầu.” Anze khẽ trêu, làm người tê cần bật cười cợt tí chút. Johann không phàn nàn gì, chỉ tiếp:

“Đó là bức ảnh tôi ham mê độc nhất vô nhị của của ấy. Giữ nó theo người trong cả khoảng tầm thời hạn ra mặt trận cho tới lúc trở về.”

“Cô ấy với em… vẫn gặp nhau như vậy nào?” Anze tò mò và hiếu kỳ hỏi.

Xem thêm: Dead Game Là Gì - Dead Game / Daed Gaem

Johann đầu khá ngửa sau này, nhớ lại. “Đó là một mẩu truyện nhiều năm.” Ông ấy nhắm đôi mắt hít thở rồi lại mngơi nghỉ đôi mắt ra. “Thật sự thì, hôn nhân thân tôi với cô ấy là do sắp xếp sẵn.”

“Thật sao?”

“Bố tôi là một trong tín đồ hủ lậu.” Johann lãnh đạm nhún vai. “Nhưng dù gì thì, tôi cũng yêu cô ấy thật lòng. Mến tự tầm nhìn trước tiên.”

“Cô ấy trông thiệt sự rất đơn giản quí.”

Johann nghe vậy ngay tức khắc mỉm cười cợt. “Lúc đó tôi bắt đầu nhì mươi lăm. Còn cô ấy vừa vào ĐH. Katalin thoạt tiên siêu hại tôi, cô ấy bảo vị tôi không nhiều lúc nào mỉm cười. Vậy nhưng mà ở đầu cuối cô ấy lại là chủ nhân cồn trong phần nhiều cthị xã.” Nói mang đến đây, nhị bờ vai ông ấy khẽ bật nảy thân một giờ mỉm cười giòn nhưng nhỏ. “Tôi vụng về về hơn cô ấy những lắm.”

Anze ko nói gì, chỉ để ý lắng tai. Johann nhắc tiếp:

“Chúng tôi thân quen được 1 năm thì cuộc chiến tranh nổ ra. Cô ấy sẽ thiệt sự đợi tôi về, lại còn nỗ lực sống tốt nhất. Một năm tiếp theo thì chúng tôi bao gồm con.”

“Herbert…”

“Phải.” Johann đồng ý. “Tên của nó cũng là do cô ấy đặt. Tôi thật sự quan trọng lắc đầu cô ấy điều gì cả.”

“Nếu là tôi, có lẽ tôi cũng trở thành có tác dụng y hệt như em.” Anze nói.

“Herbert xuất hiện khỏe mạnh, chính là ngày hạnh phúc tuyệt nhất đời tôi.” Đến trên đây, giọng Johann tất cả chút tan vỡ ra, nlỗi thể ông ấy vẫn cầm cố kiềm lại một giờ mức. “Nhưng chỉ vào 1 năm, sức khỏe của Katalin yếu đuối đi rõ rệt… Đáng lẽ tôi phải biết từ bỏ nhanh chóng, rằng đề chống của cô ấy ko giỏi, giả dụ đến khám đa khoa nhanh chóng hơn thì chắc rằng cô ấy đã rất có thể qua ngoài.”

“Tôi khôn cùng tiếc…”

“Cô ấy rứa gượng gập có thêm 1 năm trong khám đa khoa. Sốt li phân bì, tới những ngày cuối cùng thì cô ấy đã mất nhìn rõ được mặt tôi nữa. Thuốc không tồn tại tính năng, Cửa Hàng chúng tôi đang chạy chữa mọi khu vực, cơ mà bệnh viện thì bảo bọn họ chỉ có thể có tác dụng mang đến kia.”

Nói đoạn, ông ấy khẽ nấc lên một giờ run rẩy, nhưng lại không có giọt nước mắt làm sao tung ra. Anze ko nói gì, chỉ cố mang tay Johann, siết dịu. Ông ta đã nghĩ fan tê buộc phải chút ít thời hạn để yên tâm quay trở về, tuy nhiên Johann chỉ vào giây lát nỗ lực lại tay ông, khẽ kéo.

“Đi cùng với tôi.” Johann nhỏ dại các giọng nói, ánh mắt nhiều phần vật nài nỉ rộng là sai khiến. “Tôi đề xuất cho ông biết chuyện này.”

“Nói tại chỗ này không được sao?” Anze hỏi, nhận thấy cả tòa nhà hầu hết đã say giấc. Nhưng Johann chỉ không đồng ý, một mình vùng lên.

“Không.” Ông ấy ngắn thêm gọn đáp, rồi rảo bước đến giá bán treo đem áo khóa ngoài cùng khăn quàng. Anze theo sau, hồi vỏ hộp hỏi: